Có Duyên Sẽ Gặp Có Nợ Sẽ Yêu

Share:

*

Hạnh phúc đã cơ đợi chúng ta nơi cuối con đường


Chúng ta của sau này sẽ niềm hạnh phúc chỉ là không tồn tại nhau


Blog Radio 669: bên cạnh đó em vẫn tồn tại yêu (Cửa Tiệm quên lãng – nước ngoài truyện 2 – Hết)


Blog Radio: cửa Tiệm lãng quên (Bản Full)


thegioinghiduong.com - có câu “Có duyên chân trời cũng gặp, vô duyên trước mặt cũng giống như không”. Tất cả khi duyên phận của hai tín đồ đến không thuộc thời điểm, cuối cùng chỉ còn là nuối tiếc thở lâu năm tiếc nuối. Tuy vậy trong giây lát đó, dẫu bao gồm cưỡng cầu cũng vô ích. Đôi lúc 1 cuộc chia tay lại mang về một bắt đầu mới vừa đủ hơn. Chúng ta có tin rằng những người yêu nhau dẫu lạc mất nhau vẫn hoàn toàn có thể tìm lại? Duyên phận hoàn toàn có thể đến trễ tuy nhiên kịp lúc, ấy bắt đầu là dòng duyên cả cuộc đời.

Bạn đang đọc: Có duyên sẽ gặp có nợ sẽ yêu

*

Truyện ngắn: Nỗi nhớ nào mang đến em? (Diên Vỹ)

Đến bao giờ, vào những ngổn ngang những nỗi ghi nhớ về chị ấy, anh giành riêng cho em, dẫu chỉ là 1 nỗi nhớ bé dại nhoi thôi?

“Một bước, em đã bước một bước thật dài để tạo cho khoảng phương pháp giữa hai bọn chúng ta…

Hai bước…rồi ba bước…, em sẽ bước thật nhiều bước như thế nữa để khoảng cách ấy xa với dài hơn…

Và… em sẽ chỉ tạm dừng khi khoảng cách ấy đủ to để em ko thể nhìn thấy anh, để em rất có thể quên được anh….

Anh đã từng hỏi em rằng tại sao em lại yêu thương anh, lúc biết rằng trong tim anh mãi sau một vệt thương thừa lớn.

Em cũng đã từng hỏi bản thân như thế? dẫu vậy tình yêu, nếu tìm kiếm được câu trả lời, em vẫn chẳng yêu anh.

Em đã yêu anh từ bỏ khi trong tâm địa anh trường tồn hình bóng của chị ấy. Bạn ta thường nói, gần như cặp sinh đôi luôn có sự tương thông trọng tâm ý, không ngờ trong tình cảm cũng thế. Tiếc nuối rằng tín đồ anh chọn là chị ấy, không phải em. Em đã bước đi, đã chọn lựa cách rời khỏi địa điểm ấy để dứt một mọt tình 1-1 phương, vô vọng. Vậy mà, nguyên nhân cuộc đời lại trói buộc chúng ta đến cùng như thế?

Chị ấy ra đi vào nỗi đau cho đỉnh điểm của anh, ra đi vào sự bàng hoàng của em, cùng hầu hết ai yêu quý chị ấy. Em trở về, và bắt gặp anh vào nỗi thê lương cần thiết cứu vãn. Một lượt nữa, em ko thể buộc phải trái tim mình bước đi, quay lưng lại với anh…

Nếu khi ấy, em không để tay lên đôi vai thoạt vẻ chắc nịch nhưng đầy run rẩy của anh, nếu lúc ấy em không nhìn thẳng vào hai con mắt đầy thảng thốt của anh, nói lên mọi lời an ủi thì chắc rằng em đã hoàn toàn có thể bước đi, rất có thể trở về địa chỉ vốn dĩ trực thuộc về em.

*

Em chưa từng trách anh, chỉ trách phiên bản thân mình quá tham lam nhưng thôi. Vì trái tim anh cũng bé dại bé như trái tim em vậy, và do một lẽ, hình ảnh chị ấy vẫn khắc vượt sâu trong tâm địa trí anh.

Em đã huyễn hoặc chính phiên bản thân bản thân khi bước đi bên anh trong suốt trong những năm qua, em đang tin rồi sẽ sở hữu được một ngày anh nhận ra rằng mặt anh là em chứ chưa phải chị ấy. Cơ mà em dường như không thể ngóng được nữa đâu anh. Em tất yêu ép mình kiên cường như nạm nữa, lúc anh buột miệng thốt lên câu nói “Sao tay em lại rét mướt thế, không có gì ấm như trước kia?”. Tay em…luôn buốt giá như thế anh ạ!

Em tất yêu ép phiên bản thân mình thêm kiên trì khi vào cơn say, cái thương hiệu anh thốt lên buồn bã lại là tên chị. Em cần yếu ép bạn dạng thân mình bền chí nữa khi trong vô thức anh hy vọng thấy em vẽ tranh.

Anh à, em là người nghệ sỹ piano, chị ấy mới là một trong họa sĩ. Em yêu cầu làm fan thế thân đến khi nào hả anh? và một gương mặt, cùng một giọng nói, cùng một bóng hình, mà lại chị ấy và em là hai chổ chính giữa hồn khác nhau, anh có hiểu?

Đến thời điểm này, em phê chuẩn mình thất bại, em quan yếu yêu anh như lời em sẽ hứa cùng với chính phiên bản thân mình, em cần yếu đi đến sau cùng với anh, em quan trọng đứng bên anh lúc trong anh chỉ chứa chan bóng hình chị ấy.

Em đang đi, sẽ bước thật xa khỏi cuộc sống anh, cách ra xa khỏi rất nhiều quẩn quanh khiến em không còn là thiết yếu mình.

Tạm biệt anh,

Hãy nguyện ước cho em đang quên được anh nhé!”

*

Anh lại yên lặng ngồi đọc đầy đủ dòng thư đẫm nước mắt ấy. Chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu lại cụ trên tay bức thư cô giữ lại trước khi thực hiện lời cô nói: cách ra xa cuộc sống anh, một lần cùng mãi mãi. Cô đã đi được thật xa, bên cạnh đó chẳng còn mãi sau trên quả đât này.

Anh là 1 trong những người đàn ông may mắn? có lẽ rằng vậy. Một người lũ ông có thể không như ý sao khi cảm nhận tình yêu của cả hai cô bé tài sắc vẹn toàn.

Anh là 1 trong người bọn ông bất hạnh? cũng có thể có thể. Một người lũ ông rất có thể không bất hạnh sao khi thiếu nữ anh yêu ra đi mãi mãi, còn thiếu nữ yêu anh cũng rời vứt mọi thứ mà ra đi thiếu tín nhiệm tức…

5 năm cho việc ra đi của người con gái anh yêu, 3 năm cho sự mất tích của người con gái yêu anh.

Tất cả chỉ do sự ích kỉ vị trí anh.

Người giao hàng nhẹ nhàng để trước khía cạnh anh ly cappucino nhiều sữa.

- Tôi nhớ bản thân chưa hotline đồ uống.

Nét lo lắng thoáng qua trên khuôn mặt người bồi bàn.

- Xin lỗi anh, mỗi lần anh mang đến đây đa số gọi thức uống này, bởi thế… Tôi vẫn đổi lại mang đến anh.

- Lần nào đến đây, tôi cũng điện thoại tư vấn cappucino? – Anh nghi hoặc, tựa hồ như nghe nhầm

- Vâng.

- Không đề nghị đổi đâu.

Anh chìm hẳn vào nhân loại của riêng biệt mình. Anh không còn yêu cô sao? Vậy vì sao mỗi lần ra ngoài thư giãn, anh mọi đến chỗ cô phù hợp nhất, lại gọi sản phẩm uống cô yêu thương nhất, lại vô thức quan sát ngắm cây dương cầm, xúc cảm như cô vẫn ngồi đó. Anh điên rồi, tuyệt trái tim anh có quá nhiều ngăn? Bao năm qua, tại sao anh vẫn không giải quyết được những băn khoăn đang tồn tại, lại vẫn cần thiết nào hiểu được cảm giác của chính mình?

Khi ái tình đầu rã vỡ, anh sẽ cảm thấy cực khổ đến tận từng tế bào nhỏ tuổi nhoi, còn khi cô vứt lại anh, chọn cách rời xa anh, cảm xúc của anh lại là trống rỗng, bên cạnh đó cả nhân loại đang quay lưng lại với chủ yếu anh…

- Anh ngóng em lâu không?

Tiếng nói mềm mỏng tanh vang lên khiến anh lag mình.

Xem thêm: Trái Đất Có Thể Đang Bị Người Ngoài Hành Tinh Theo Dõi, Người Ngoài Hành Tinh

Ba năm rồi, cô lại đợt tiếp nhữa trở về, cô lại chiến bại rồi. Biết rằng không thể nào có một quãng kết cho câu chuyện vốn đầy thảm kịch này, vậy mà sao cô thiết yếu chết tâm. Trở về, cô đăng nhập vào Facebook cũ.

*

2190 cuộc gọi nhỡ, 7h00 sáng một cuộc, 10 giờ tối một cuộc…

2190 tin nhắn…

Tất cả các là của anh…

Cô mỉm cười bất đắc dĩ… như thế này mang ý nghĩa gì?

Điện thoại ngẫu nhiên vang lên. Cô chú ý đồng hồ, 10h tối…

- Em vẫn trở về? – Anh thì thào, ngay sát như hoài nghi vào bao gồm mình

- ....

- Anh tất cả thể gặp gỡ em không?

- tất cả thể. – Cô dìu dịu đáp lại, tiếng nói đã thanh thoả hơn khôn xiết nhiều. 3 năm ấy, không phải không có tác dụng, cô sẽ học được phương pháp lấy băng để che hỏa… mà lại cô biết, đó cũng chỉ là biện pháp nhất thời, dẫu sớm giỏi muộn, lửa cũng biến thành làm tan băng…

- Cảm ơn em…

Cô lại cùng anh đối mặt…

Cô thật sự đã nuốm đổi. Ngoài thú vui vẫn hiện thị rõ lúm đồng tiền duyên dáng, còn lại tất cả mọi thứ phần nhiều đã khác. Mái tóc ngắn lại hơn nữa trước cực kỳ nhiều, không hề những cỗ váy dịu nhẹ nữa, sệt biệt, đôi mắt không thể để anh thuận tiện nhìn thấu nữa…

- trong thời điểm qua, em đã đi đâu? – Anh ko màng tới phép lịch lãm tối thiểu, đi thẳng vào vấn đề đã hành hạ và quấy rầy anh suốt những năm qua.

- Khắp khu vực anh ạ, lưu lại diễn qua nhiều nước, từng nơi ở một vài tháng. Em cũng chẳng nhớ hết trong thời hạn qua mình đã đi gần như đâu.

- Em khỏe mạnh không? – Một câu hỏi hoàn toàn cách làm hóa, mặc dù nỗi bận tâm trong mắt anh lại là “Em bao gồm biết anh đã lo lắng cho em gắng nào không?”

- Em khỏe. – “Đừng băn khoăn lo lắng gì mang đến em cả!”, cô vấn đáp anh bởi ánh mắt.

Bao trùm cả nhị lại là không gian yên lặng, gượng gạo gạo…

- Anh xin lỗi, thiệt ra anh…

- 5 giờ nữa em sẽ bay. – Cô cắt theo đường ngang lời anh – Thật tốt khi anh vẫn khỏe.

- trên sao….? – Anh không thể hoàn vớ câu nói, vẻ mặt ngây ngốc chú ý cô…

- Em xin lỗi, em đi trước, em còn một vài việc yêu cầu làm trước khi đi. Sống giỏi anh nhé!

Không để anh nói lời nào, cô đi như chạy rời ra khỏi nơi đó. Cô sợ nếu như mình chỉ việc lưu lại thì phần lớn thứ sẽ vỡ tung mất. Nguyên nhân anh lại chọn nơi đó nhằm hẹn cô, lý do anh lại uống cappucino các sữa…

Cô không thích tự huyễn hoặc phiên bản thân mình hơn nữa…

Có lẽ cô ko nên gật đầu đồng ý cuộc gặp mặt này ngay từ đầu…

5 giờ trước tiếng bay…

Anh vẫn ngồi lại địa điểm ấy, cảm giác như thời gian đang kết thúc lại cùng câu nói kia…

Đã quá nhiều năm cho mọi phân vân, đang quá trễ cho hầu hết câu xin lỗi…

*

Nếu như cơ hội này, anh không đưa tay giữ lại lấy, anh đã mất cô thật sự. Suy nghĩ tới đó, đùng một phát mọi máy trong anh bị tiêu diệt lặng…

Có một câu cô hỏi vẫn vang vọng trong anh suốt 3 năm qua: Đến bao giờ, vào những bộn bề những nỗi ghi nhớ về chị ấy, anh dành riêng cho em, dẫu chỉ là 1 trong nỗi nhớ bé dại nhoi thôi?

Thật sự anh không hề giành cho cô rất nhiều nỗi nhớ nhỏ nhoi, mà lại trong trong cả 3 năm qua, nỗi nhớ về cô gần như chiếm trọn tâm trí anh.

Ngốc, anh thiệt sự cực kỳ ngốc, kia không điện thoại tư vấn là yêu, thì rất có thể là gì?

Anh đứng bật dậy, vẻ mặt bừng sáng sủa như người đã tìm thấy phương phía sau bao năm lạc lối.

Anh bắt buộc cô, theo đúng nghĩa của nó…

4 giờ đồng hồ trước tiếng bay…

Cô đi dọc những con phố nơi đã từng cùng anh cách qua. Thừa khứ - đa số mảnh ghép xưa cũ – vẫn chưa chịu đựng buông tha cô. Đôi khi con người vẫn lạc bước trong những mông lung của thiết yếu mình, cô thực sự, thực sự rất yếu đuối…

Bước chân cô ngập hoàn thành dừng lại trước siêu thị hoa…

- Tôi rất có thể giúp gì mang lại quý khách?

- Tôi mong mỏi một bó hồng trắng. – Cô mỉm cười cợt với lòng mình. Phải, là hồng white chứ chưa phải là hồng kim cương như bao năm qua anh vẫn bộ quà tặng kèm theo cô. Hồng vàng, là loại hoa chị yêu thương nhất. Cô mong muốn là chính mình, vẫn không muộn cần không?

- Cô đi viếng chiêu tập à? – Người bán hàng bắt chuyện cùng với cô

- Không, tôi mua cho bản thân thôi. Nhân tiện thể, lấy giúp tôi một bó hồng vàng.

Ôm nhị bó hoa lớn, cô tránh khỏi shop hoa, nắng…đã nhạt dần. Hoàng hôn nhằm lại khu vực cuối trời một vài ba vệt nắng hiu hắt…

- Cô mong muốn đi đâu? – người điều khiển taxi nhìn cô nàng trẻ.

- đến tôi mang lại nghĩa trang…

3 giờ trước tiếng bay…

Anh băn khoăn một tí gì về chuyến bay của cô, không tính giờ bay. Chú ý đồng hồ, thở dài, anh chỉ với 3 tiếng để viết phải đoạn kết cho niềm hạnh phúc của chính mình…

Anh nên giữ lại được cô, giữ lại niềm tin để anh hoàn toàn có thể bước tiếp. Anh đã để bóng đen quá khứ che mất hầu hết thứ, của cả tình yêu thương anh dành riêng cho cô vốn vẫn đâm chồi trong tim anh từ vô cùng lâu…

“Anh, đề xuất giữ được em…”

2 giờ đồng hồ trước tiếng bay…

Đặt bó hồng đá quý lên mộ chị gái, cô ngồi xuống bến bãi cỏ trước mặt, tay nhẹ nhàng vuốt ve niềm vui trên tấm ảnh chị…

- Em khôn xiết nhớ chị! – Cô thì thầm, tựa phương diện vào phiến đá hoa cương lạnh ngắt. Gió át đi giờ đồng hồ nói mỏng manh của cô, êm ả dịu dàng xới tung làn tóc mềm óng…

- trong năm qua, chị bi thương lắm buộc phải không? Em xin lỗi, khi em không thể đến thăm chị thường xuyên xuyên. 3 năm rồi em mới về cùng với chị, giờ đồng hồ lại bắt buộc đi nữa rồi. Em thiệt hư nên không chị? Nhưng… chị đã hiểu, em biết chị sẽ hiểu mang lại em…Nơi này,… vốn ko thuộc về em. Khu vực đây, vốn chỉ nhằm lại mang đến em hầu hết nỗi đau thiết yếu xóa nhòa. Kí ức về chị, về anh ấy luôn luôn dày vò em…

Cô tĩnh lặng khép mắt, nghe giờ gió hụ trên ngọn đồi vắng tanh lặng… Giọt nước chỗ khóe mi thanh thanh rơi, thấm vào đất rồi nôn nóng tan biến…

*

1 tiếng trước giờ bay…

Len lỏi thân dòng người đông nghịt địa điểm sân bay, anh tra cứu cô.

Tìm thân dòng tín đồ mênh mông, láng hình một cô gái đã xung khắc sâu vị trí tiềm thức. Anh không thể để cô bước khỏi cuộc sống anh như 3 năm kia được nữa. Cảm giác sống dở, bị tiêu diệt dở vẫn toàn diện như cái ngày lên tiếng cô đã bỏ lại anh.

Giá như ngày ấy, cô mang đến anh một ngày thôi, một ngày nhằm anh biết mình đã sai gần như gì, một ngày để anh đọc mình đề xuất cô biết bao nhiêu. Nhưng, lúc này đây, anh có tư bí quyết gì nhằm trách cứ cô, khi bạn muôn vạn lần sai lại là anh…

“Chờ anh, một lần tiếp nữa thôi, xin hãy ngóng anh…”

Tiếng thông báo chuyến cất cánh sắp phát xuất vang lên khiến bước chân anh run rẩy.

“Em ở đâu?”

20 phút…

15 phút…

10 phút…

5 phút…

1 phút…

Anh bửa quỵ cùng bề mặt đất. Cho đến phút cuối cùng, anh vẫn nhằm vuột mất cô. Đến cuối cùng, cô vẫn chọn lựa cách bước ra khỏi cuộc đời anh. Vậy thì tại sao, anh chẳng thể để cô bước thoát khỏi nỗi ghi nhớ của bao gồm mình? gồm cái gì đó mặn chát nơi khóe môi…

Máy cất cánh đã khởi hành…

Một đôi chân bé dại nhắn ngừng trước khía cạnh anh. Anh ngẩng lên, song mắt ảm đạm bất hốt nhiên sáng rực, thiết tha…

Cô quỳ xuống cho ngang tầm với anh…

- Sao anh lại ở đây? Sao anh lại… - Giọng cô nghẹn ngào, 2 tay run rẩy vệ sinh đi giọt nước mắt vừa mới tuôn rơi của anh…

*

30 phút trước, cô vẫn thấy anh chạy khắp sân bay, tuy nhiên sự lo lắng đã khiến cô ko đủ can đảm để cách ra. Nếu chỉ là để nói câu” tạm bợ biệt” cùng “ Anh xin lỗi” thì cô ko cần, không đề nghị sự thương hại chỉ khiến cho cô thêm tổn thương như thế nữa.

Anh chuyển tay, nôn nả siết cô vào lòng…

- Ở lại, được không em? Anh phải em! – ở đầu cuối anh đã và đang có cơ hội nói lên tiếng lòng mình.

- 6 năm mang đến vạn nỗi nhớ đơn phương, 1 năm với một tình yêu nửa vời, 3 năm với sự xa phương pháp đớn đau. Trọn vẹn, vẫn 10 năm. Cuối cùng, em cũng đã đợi được ngày anh đưa tay về phía em, đợi mang đến ngày vào anh sẽ tồn tại một nỗi nhớ mang tên em…

16 tuổi, cô bắt đầu viết nên câu chuyện của chủ yếu mình, mà lại nhân vật đó là anh lại luôn quay sườn lưng về phía cô…

- Anh xin lỗi. Dừng bước lại, được ko em? Hãy để anh đuổi theo kịp em, 10 năm thật sự là một quãng đường rất dài. Nhưng lại anh đã dùng thời gian và tình thân nhiều hơn thế nữa nữa để mang đến được khu vực em sẽ đợi. Anh xin lỗi, khi đang để tình yêu của bản thân đến muộn như thế. Đừng rời bỏ anh.

- Anh là một trong kẻ ngốc… - Cô thì thầm, mỉm cười mãn nguyện.

Thực sự, bên trên bức thư năm ấy cô gởi anh, có một mẫu chữ cô viết bởi nước chanh, chỉ gọi được lúc hơ trên lửa…

“Em sẽ đợi anh, dẫu có bao lâu đi chăng nữa, bởi đối kháng giản: Em yêu thương anh!”

Bài viết liên quan