Truyen Ngon Tinh

Share:

Có khi nào anh nghĩ về, bắt một cô bé 31 tuổi chờ đón anh nngay gần ấy năm là vượt xứng đáng không anh?

***

Chương I

Câu cthị trấn mà tôi sắp nhắc bước đầu từ khoảng tầm trong những năm 1970. Quê ngoại tôi làm việc Tkiểm tra Vinch. Lúc ấy đơn vị các cụ nghèo lắm, lại đông con, không có nổi một mhình họa khohình ảnh khu đất gặm sào. Người ta thương tình mang lại nghỉ ngơi đậu bên trên một miếng đụn nhỏ húm, trước đó là cái chuồng vịt, ở tận vào đồng.

Bạn đang đọc: Truyen ngon tinh

*

Trong số 6 bạn nhỏ bao gồm 4 cô gái đầu với 2 người con trai út ít. Mẹ tôi thiết bị bốn. Cả 4 cô gái phần lớn học hết lớp 3 cho thấy thêm gọi chữ rồi nghỉ ngơi, prúc gia đình lo đến 2 đứa em trai. Cơm cảm thấy không được ăn, mỗi bữa chỉ toàn cháo loãng với rau xanh muống luộc, sẽ là còn may, thậm chí còn các ngày chỉ bao gồm rau. Mẹ nhắc, một lượt thấy cậu út đói vượt quấy khóc ko chịu đựng nạp năng lượng, mẹ yêu cầu lén vô ruộng khoai mì của ông Năm Bò vào thôn đào trộm về mang lại em, xui đen thui bị vạc hiện tại, ông Năm thanh lịch mắng vốn với nước ngoài. Ông ngoại giận, tấn công bà bầu một trận quá sống thiếu hụt chết, bà nước ngoài xót bé, chạy ra ôm lấy mẹ đỡ đòn.

Từ cơ hội nhỏ dại, mẹ tôi vốn đã tốt lo giỏi nghĩ, hơn nhiều chị Hai, chị Ba. Năm 1979, khi ấy vừa tròn đôi mươi tuổi, mẹ tính cho cthị trấn tránh quê nhằm vào TP Sài Gòn tìm kiếm vấn đề làm cho, phụ mái ấm gia đình. Trong làng mạc tất cả 2, 3 bạn đi trước. Cđọng ở chỗ này làm cho mướn mãi cũng chưa phải là phương pháp, gia đình nai sườn lưng ra Nhiều hơn không kiếm đầy đủ chi phí cài nhúm gạo nấu ăn cháo, mua dầu thắp đèn. Mẹ nói với các cụ, cơ mà các cụ cố định không Chịu đựng, nghĩ về thân phụ nữ new béo còn khờ câm, 1 mình ra đi không im dạ. Ba bốn lần xin điều này hầu hết không được. Nhìn nhì đứa em trai gày gò cõi, áo quần đến lớp mang mấy năm ttách rách rưới xác xơ rồi vẫn không có chi phí may new, bà bầu chịu ko nổi. Vậy là 1 trong ngày cơ (khoảng tầm mon 8 năm 1979), gần sáng người mẹ lẻn bỏ bên đi. Lúc đi chỉ với theo mấy đồng tiền lẽ với 2 bộ xống áo.

Tới TPhường. Sài Gòn, chị em cứ đọng long dong ngay sát bến, đo đắn đề xuất đi đâu. Tối, bà bầu ngủ bên trên mẫu sạp phân phối hủ tiếu sinh sống trong bến. Đêm ấy đang ngủ thì gồm chưng quét rác rưởi ngang qua, thấy trời sắp đến mưa, bác Gọi bà mẹ dậy bảo bà bầu lịch sự đằng thềm cửa chống quản bến nằm mang đến đỡ bị giá. Rồi 2 tín đồ bắt cthị xã cùng nhau, chưng tmùi hương cho yếu tố hoàn cảnh của mẹ, bảo bà bầu góp chưng quét bến, mặc dù lương rất ít nhưng cũng còn hơn là bị tiêu diệt đói. Từ kia, mẹ thế bó cùng với bến xe cộ xuyên suốt 6 năm trời, bà mẹ có tác dụng thêm đủ vật dụng các bước, từ gõ rao hủ tiếu, bưng cà phê, buôn bán vé số, rà soát vé xe pháo... 5 mon sau bà mẹ mới có chi phí nhằm gửi về quê, nhưng lại chị em cấm đoán công ty biết bản thân đang nơi đâu.

Một lần, sau 3 mon ra khỏi công ty thì ông ngoại tìm kiếm bà mẹ. Thấy ông đứng sinh hoạt cửa bến, bà mẹ vẫn bưng hủ tiếu bắt buộc quăng quật chạy đi trốn, trốn không còn 2, 3 ngày bắt đầu dám ra. Ngồi gục trong góc ngóc ngách, người mẹ khóc, bà bầu thương thơm ông. Về sau, không thể thấy ai lên nữa.

Mẹ vốn sẽ quen thuộc có tác dụng lụng trường đoản cú nhỏ nên các bước bươn chải sinh sống bến xe cộ ko làm bà mẹ quá nhọc. Có điều, thiếu thốn một địa điểm sinh hoạt thong dong. Mẹ đề xuất ngủ sinh hoạt trước phòng cai quản bến trong cả 3 năm. Trông bà bầu từ bây giờ đen nhẻm, bộ hạ cnhì sạn cùng nứt nẻ, đầu tóc thì rối bù như xác xơ như rơm. Đến năm thứ 3 bà mẹ mướn được một gian công ty trọ lụp xụp vào khu vực giành cho công nhân với sinc viên nghèo sống chổ ngay gần công viên Phú Lâm bây giờ, tuy thế nó cũng tốn hơn phân nửa chi phí tìm được các tháng.

Rồi một ngày cơ, người mẹ bỗng nghĩ về, giờ đồng hồ có khu vực sống, lẽ nào cứ đọng lang thang lủi thủi có tác dụng bên cạnh bến miết. Phải tính mang đến một các bước gì định hình. Từ thời gian đó cho đến lúc mẹ học may kết thúc cùng tậu một chiếc máy may cà tàng cũng mất thêm 3 năm. Bao mùa mưa qua, mùa hè lại, bà mẹ dần vươn lên là một trong những gương mặt rất gần gũi khu vực này. Khách thường xuyên đi trở về về Bến xe Miền Tây ai ai cũng biết mẹ. Ai cũng thương thơm mang lại cô Quyên mới 20 mà lại bắt buộc xa quê kiếm sống lam bè phái, còn lo đến gia đình đông anh em. Cái sản phẩm may về sau người mẹ mua được cũng dựa vào một vị khách hàng quen thuộc ở bến cung cấp rẻ lại, cùng trình làng luôn mang lại bà mẹ tới trường may nơi bạn quen của vị khách hàng đó.

Hằng ngày người mẹ dậy trường đoản cú 4h sáng, loay hoay vào bến mang lại tận 5h chiều tạm bợ dứt Việc. Mẹ quốc bộ qua địa điểm học may, phương pháp bến 2 cây số, tới 8h người mẹ lại về quét bến. Phải 11h tối new xuất hiện tận nhà. Mẹ không dám siêu thị nhà hàng mua sắm đưa ra không còn, chắt lọc từng đồng, chia ra có tác dụng 3 phần, phần gửi về quê, phần đóng tiền trọ, phần tiết kiệm ngân sách và chi phí cài đặt vật dụng may. Làm ở bến, tiền tìm kiếm được tốt đến ngoạn mục vậy mà bà mẹ làm được bao nhiêu chuyện, đủ phát âm bà mẹ chắt chiu cỡ làm sao.Người thiếu phụ to đùng của đời tôi vẫn kiên định với chăm chỉ như thế.

6 năm ròng, cuối cùng chị em cũng download được một sản phẩm mang đến riêng biệt mình. Thật ra, cũng Chưa hẳn là của riêng biệt, do nó trở thành phương tiện sinch nnhì bao gồm của bà bầu nhằm kiếm tiền trong 6 năm tới đây cho tới dịp lấy bố tôi, bắt buộc người mẹ quý nó nhỏng mạng sống của mình. Mẹ ngủ hẳn sinh sống bến, lãnh vải về may, trong khu trọ bao gồm ai buộc phải sửa thứ, may đồ vật cũng mang thanh lịch nhờ vào chị em góp, người mẹ khéo hoa tay lắm, buộc phải khét tiếng sống cả khu đó. Thu nhập cũng không rộng lúc làm ở bến xe pháo mấy, mà lại dìu dịu, thật sạch sẽ hơn. Khuya, khi không thể thấy đường nhằm may, bà bầu ra đầu hang cùng ngõ hẻm phụ bà Bảy Hoa buôn bán hủ tiếu, bà là công ty của quần thể trọ. Ai tại đây cũng mến thương người mẹ, bà Bảy quen mồm, luôn call bà mẹ là con gái xưng má Bảy. Bà cũng đơn côi, không bé nên coi bà mẹ tôi như phụ nữ của bản thân mình.

Có lẽ cuộc sống của bà mẹ sẽ lặng trôi đi như thế nếu fan lũ ông tê không xuất hiện thêm vào cuộc đời.

Tháng 6 năm 1986, lền trước tiên mẹ gặp mặt chụ. Crúc Nhân – ngọn ngành sâu đậm của bà mẹ, khi đó là sinc viên năm 2 của ngôi trường Đại học tập Sư Phạm. Chụ mướn trọ ở một khu vực giải pháp quần thể của bà bầu tôi chừng 1,5 cây số.

***

Chương II

Ngày kia, crúc mang một xấp vải new tinh, tuy thế một số loại 6 bình sang nhờ vào người mẹ tôi may 1 mẫu áo sơ mày mặc đến lớp. Mẹ tôi vốn vừa may khéo, vừa rước rẻ có giờ phải fan ta quý, đến may nhiều, may mối. Thấy cậu sinh viên dáng vẻ ốm thư sinc, dường như phương diện khù khờ, ngây ngô, chị em lưu giữ cho tới mấy đứa em sinh sống quê, nên có thể ra phân nửa giá bán thông thường. Mẹ lấy thước dây đo tỉ mẫn rồi bắt chuyện:

- Em học tập trường nào?

- Dạ Sư Phạm.

- Là nữa ra có tác dụng giáo viên kia hả.

- Dạ.

- Chị cũng có thể có 2 thằng em, một thằng lớp 10, một thằng lớp 8, tụi nó học tốt lắm, mà mỗi tội nhà nghèo do dự lo đến học tập lên đại học nổi ko nữa...

- Dạ.

- Em mới dọn tới quần thể trọ này hả, nhìn em kỳ lạ quá?

- Em sinh sống khu ngoại trừ, cũng cách đây không lâu.

- Quê em ở chỗ nào, nghe giọng chị đoán thù chắc hẳn rằng bạn Cà Mau

bắt buộc không?

- Dạ quê em ở Cà Mau, xa lắm.

- Mà em tên gì, nhằm lát chị viết giấy ghi lại vô xấp vải.

- Em thương hiệu Nhân.

- Rồi, chị đo xong rồi, cỡ 1 tuần nữa em cho tới lấy nghen.

- Dạ, cám ơn chị!

Đúng một tuần lễ sau, cậu sinch viên quay trở lại, cơ mà quan sát khía cạnh bi ai thiu.

- Em tới lấy áo hả, chị vừa may xong hồi tối. Em vô thử coi vừa ko, để chị sửa.

- Dạ... chị ơi, cỡ 1 tháng nữa em quay trở về rước được không, xe đạp hư, sửa gần hết tiền, mngười nào cũng cho tới mon đóng tiền đơn vị...

- À, em cđọng đi vô phía trên, mang test xem!

- Dạ...em...

- Vô đây!

Không kịp dỡ áo đang mang ra, cậu phái mạnh choàng luôn cái sơ mi vào.

- Em buộc phải dỡ ra rồi test bắt đầu biết vừa không chđọng. Em vô phòng tắm kìa, chớ hổ thẹn.

Crúc Nhân lúc đó ngượng gạo, đi khõ khẽ vào bên trong.

- Vừa không em, thấy dễ chịu không?

- Dạ, dễ chịu lắm. Mà hiện giờ em chưa tồn tại chi phí...

- Cứ đem đến đi, khi nào tất cả gửi chị cũng rất được.

- ...

- Rồi em mang gì mặc đi học?

- Dạ em còn mấy chiếc áo phông thun cũ.

- Cái thằng này, biểu đem đến đi nganh, ko sở hữu là tui giận mốt dựa vào tui rủi ro nữa đó.

- Dạ... em biết rồi. Cám ơn chị.

Cái sự nhút ít yếu cùng e dè ấy càng tạo nên mẹ ghi nhớ lại 2 đứa em trai, bà bầu mỉm cười. Đi ra cửa ngõ được mấy bước, crúc Nhân quay lại nói vọng vào, nlỗi sợ quên:

- Có tiền em với thanh lịch trả đến chị liền!

Chưa đầy một tháng, crúc Nhân đang trở lại trả chi phí mang đến bà mẹ, chú còn đến bà bầu một trái xoài tượng chín. Lúc trở lại, chụ mang đúng chiếc áo bà bầu vẫn may. Mà dường như nó bị rách rưới 1 con đường ngơi nghỉ ống tay áo bên buộc phải, ố kim cương phần thân áo.

- Ủa, áo em bị làm sao vậy?

- Dạ, hôm bữa ttránh mưa mặt đường trơn tru em bị trượt ngã xe.

- Thôi, vô trên đây ngồi, chị lấy kyên ổn nhíp lại cho!

Chú nhìn vẫn quan sát bà bầu tôi bằng ánh mắt bẽn lẽn.

- Không bao gồm đem chi phí đâu, mẫu thằng này.

- Dạ...

Mẹ tôi ngồi khâu, vạc hiện tại lâu lâu góc nhìn chú lại cđọng liếc quan sát mình, những lần người mẹ luân phiên lên quan sát là chụ lại lảng đi hướng không giống.

- Làm gì quan sát chị dữ vậy, khía cạnh chị bám lọ nghẹ hả?

- Dạ ko... Tại chị là người tốt...

- Sao em biết chị là bạn tốt?

- Mẹ em nói, nghỉ ngơi TP Sài Gòn có nhiều tín đồ không xuất sắc, bắt buộc xem chừng. Nên tự cơ hội vào TP Sài Gòn cho tới tiếng em không dám quen hay đùa với ai.

- Trời ơi mẫu thằng này rỉ tai chứ đọng nhỏng lũ bà đàn bà. Mẹ em hù em thôi, chđọng TP.Sài Gòn ti tỉ tín đồ tốt, chị chạm mặt các rồi, tại em không chạm mặt kia.

- Chị là fan đầu tiên đối xử giỏi với em như thế.

Xem thêm: Liên hệ

- Thôi sến thừa đi ông. Chị nhíp chấm dứt rồi, coi được chưa?

- Dạ được rồi.

- Em coi trạng rỡ thủ về nhằm tới trường đi, trưa rồi đó.

- Dạ, bữa nay em học sáng sủa, chiều được nghỉ. 2h em đi dạy dỗ thêm.

- Em gồm dạy dỗ đồng thời ha? Giỏi thừa. Vậy bác mẹ ở dưới quê đỡ gửi tiền lên lắm.

- Ba má em mất hồi em còn nhỏ tuổi xíu, em sinh hoạt cùng với chị nhì. Chị nhị đi làm việc nuôi em.

- Ừ...ùm...

Nghe crúc vấn đáp bỗng nhiên đôi mắt bà bầu đỏ hoe. 7 trong năm này bà bầu chưa về quê, ghi nhớ các cụ nước ngoài, ghi nhớ mấy dì mấy cậu kinh khủng khiếp.

- Chị sao vậy chị?

- Chị chẳng sao, chị lưu giữ công ty...

Rồi bà mẹ chú ý quý phái crúc Nhân, mặt chú cơ hội này cũng buồn so.

- Gần hai năm rồi em chưa tồn tại về, em ghi nhớ chị Hai. Mà quê chị ở đâu.

- Quê chị ở Trà Vinch. Chị bỏ công ty lên phía trên này được 6 năm rồi. Lẹ thiệt.

Hai bà mẹ ngồi kia, im lìm, không ai nói với ai câu nào, người nào cũng nghứa ngào nhớ lại phần đa ngày còn ngơi nghỉ bên dưới quê, nghèo mà ấm cúng biết từng nào.

1h30, crúc Nhân về.

- Chị ơi, rất lâu cho em qua thủ thỉ với chị ntị, trên này em không có bất kì ai...

- Rhình ảnh em cứ đọng qua, bên này chị cũng ảm đạm.

Mẹ mỉm cười từ giã chú. Cả ngày hôm kia, thỉnh thoảng mẹ lại thấy đôi mắt mình cay cay.

***

Chương thơm III

Vậy là số đông đặn mỗi vào cuối tuần chú đều sang trọng. Nếu quý phái nhanh chóng thì chụ ghé thăm chống trọ, còn lịch sự trễ thì ghé khu vực Bà Bảy Hoa chào bán. Bà Bảy chạm mặt mấy lần, hỏi thì chị em nói là đứa em kết nghĩa, sinc viên học ngành thầy giáo. Mỗi lần điều này, crúc phần nhiều phụ Bà Bảy bày sản phẩm, bưng hủ tiếu, rồi dẹp dọn đề nghị Bà Bảy cũng sinc quý.

Hai người mẹ dần thân thiện nhau, chụ tiến thoái vị trí chị em hay rộng. Nhiều lúc còn thiết lập bánh trái, đồ ăn sang trọng mặt bên đến người mẹ nấu bếp, ngừng 2 người mẹ cùng ăn. Hôm kia chiều máy bảy, 2 người đã ngồi nạp năng lượng cơm trắng thì crúc Nhân hỏi mẹ

- Chị ơi, chị đi không còn TP Sài Gòn chưa?

- Chưa em, chiếc Quận này chị còn chưa qua ngoài. Hi. Chị hiếm khi đi đâu.

- Sao vậy chị?

- Hồi đó mới lên TP Sài Gòn chị làm ngoài bến vần vật một ngày dài. Rồi sau học may, làm cho thợ may, cho đến hiện nay... Không gồm thời hạn em.

- Buồn vậy...

- Ừm... hầu hết thời gian cũng ai oán, cơ mà quen rồi, hổng sao!

- Hoặc là chiều mai, chị ngủ một giở, em chsinh hoạt chị vô Quận 1, nơi Hồ Con Rùa, vui lắm. Đi nganh chị.

- Thôi...

- Đi cùng với em đi.

- Hàng vẫn cấp giao mang đến khách hàng, chị sợ hãi không kịp...

- Chị, chị ko đi em buồn đó. 1 bữa thôi.

- Chị không quen đi chơi...

- Đi đi nhưng mà...

Chú Nhân lúc này không hề ngần ngại nhút ít hèn với mẹ nữa, mà lại đôi khi còn chòng ghẹo, như nhẽo.

- Rồi, đi thì đi. Mắc mệt mỏi.

Buổi tối, trung trung khu TP. Sài Gòn lên đèn xinh xinh mang đến nỗi làm cho đôi mắt bà bầu cũng sáng sủa ánh theo. Mẹ trước đó chưa từng thấy cảnh này bao giờ. Lúc chính là cuối tháng 3, sẽ giữa mùa hè, nóng mang đến nỗi hàng kem cùng hàng ham mê rô đá bào trsinh sống bắt buộc đắt mặt hàng độc nhất trong số tất cả các xe mặt hàng rong bán sinh hoạt bao quanh khu. Lũ trẻ con chạy ríu rkhông nhiều, phụ huynh bọn chúng theo sau. Từng đôi rứa tay nhau đi dạo trên bờ hồ nước. Tiếng tiếng còi kêu tạo nên phố phường thêm sống động.

- Chị ăn kem nganh, nhằm em đi download. Đứng tại chỗ này chớ đi lượn lờ đâu đó.

Mẹ chưa kịp trả lời thì chụ đang chạy đi thật nkhô giòn, nlỗi một đứa con nít. Lần đầu đứng 1 mình trong chỗ đông người bà bầu quýnh tiệm, May mà chụ hối hả trở lại, tay cằm theo nhì cây kem đỗ xanh nóng sốt bốc khói. Chụ chìa mang lại bà mẹ một cây, còn một cây cắn ngay tức thì 3 phát hết sạch sẽ. Mẹ chú ý chú cười cợt nlỗi chọc tập quê, chú cũng mỉm cười theo khì khì.

Về bên, chụ bảo với chị em, chính là lần trước tiên nhưng mà crúc thấy người mẹ cười cợt tươi, cười những và thoải mái và dễ chịu cho như vậy.

- Mỗi vào buổi tối cuối tuần em qua chuyển chị đi chơi nganh. Đi không còn cái TP. Sài Gòn này thì thôi!

- Thôi, em còn học tập nữa, chị cũng nên ttinh ma thủ may thiết bị. Tiền đâu cơ mà đi miết.

- Mình đi xe đạp điện... Với cũng đều có bán buôn ẩm thực ăn uống gì những đâu. Chủ nhật em được nghĩ... Mà, sao chị chứ đọng suy nghĩ cho tới cthị trấn làm có tác dụng có tác dụng hoài...

- Thôi, ông vậy non, khuya rồi về ngủ đi mai còn lên trường. Từ trường đoản cú tính.

Rồi mấy tháng kế kia chú cũng rủ được bà bầu tôi đi chơi nhiều đợt nữa. Nhỏng lời hứa hẹn, chú vẫn chuyển người mẹ đi dạo khắp Sài Gòn: Từ Quận 1, Quận 3, Quận 5, Quận 10, ra cho tới Quận 2, Thủ Đức, Quận 8, Bình Tân, Tân Phú... có những lúc chạy lên tận Bình Dương. Nơi ngay gần thì đi xế chiều, khu vực xa thì đi trường đoản cú sáng. Thấy chụ giẫm xe pháo các giọt mồ hôi nlỗi suối, người mẹ bảo xong xuôi lại nghỉ ngơi mà chụ quả quyết "em ko mệt". Đây kiên cố có lẽ rằng là một trong trong số những khoảng tầm thời hạn thú vui duy nhất cuộc sống chị em. Mẹ cười cợt nhiều đến quên cả mệt nỗi rất, toan lo của cuộc sống mưu sinch.

Tới cuối tháng 10 năm 1987, đầu tiên đầu tiên sau hơn 3 năm vào TPhường. Sài Gòn, chụ về quê nhằm thăm lại chị nhì và mồ mã ông bà, tía má. Ngày trước khi về, chú rủ chị em chiều ra Hồ Con Rùa đi dạo.

- Ủa, chị nhớ khu vực này mình đi rồi mà?

- Mới đi có một đợt, đi nữa bao gồm sao đâu, đi nha, nha!

- Không biết bao giờ ngươi mới to được, bọn ông nam nhi 21 tuổi đầu nhưng mà tối ngày cứ nhỏng nhẽo.

Tối hôm kia, con đường đông nghịt. Rất không ít người dân ôm hoả hồng đi cung cấp, có giỏ, gồm bó, đẹp nhất lắm, có cả sạn bong bóng đầy đủ màu. Mẹ vướng mắc hỏi:

- Nay ngày gì tràn trề thừa vậy Nhân?

- Em cũng trù trừ. Chắc lễ gì đấy, chị lừng khừng à?

- Chị dốt lắm, biết gì đâu!

- Cái chị này!

Đến địa điểm, vừa dịp 8h về tối.

- Chị đứng phía trên, em đi gửi xe cộ nghe.

- Ừ, nkhô giòn đó!

Crúc đi một mạch 15, đôi mươi phút nhưng vẫn chưa thấy về. Mẹ lo sợ định đi tìm kiếm thì tự sau sống lưng, chú chạy cho tới hù làm bà mẹ giật bắn mình.

- Thằng quỷ, đi đâu lâu dữ vậy. Muốn nắn chị yếu ớt tyên bị tiêu diệt hả?

- Em mong nói với chị cthị xã này... Nhưng nhưng trước khi nói em tất cả món quà khuyến mãi chị nè – chú chìa bó hoả hồng từ đằng sau lưng ra, 9 bông hồng đỏ thắm.

Bài viết liên quan