VIẾT THƯ UPU LẦN THỨ 43

Share:

*

Phạm Phương Thảo, học sinh lớp 7B8 trường trung học cơ sở Chu Văn An, TP. Tp hải phòng

Cổng thông tin điện tử Bưu điện vn xin giới thiệu tới bạn đọc toàn văn bức thư của em Phạm Phương Thảo, lớp 7B8 trường trung học cơ sở Chu Văn An, quận Ngô Quyền, TP.Hải phòng – bức thư đạt giải Nhất quốc gia cuộc thi viết thư quốc tế UPU 43:

Ngày 17 tháng một năm 2014

Kính gửi bà!

Tôi là cây vĩ cầm nhỏ tuổi của cậu Vĩ Phong - đàn ông út của bà. đều ngày tháng vừa rồi quả là phần đông ngày tháng căng thẳng mệt mỏi và vô cùng đau khổ của mái ấm gia đình bà. Tôi xin chia buồn. Nhưng mà xin bà, bà đừng làm mất đi đi niềm đam mê âm thanh của cậu nhỏ trai nhỏ nhắn bỏng.

Bạn đang đọc: Viết thư upu lần thứ 43

Là một cây đàn ngày ngày được để gọn ghẽ nơi góc phòng, tôi được chứng kiến sự tình đang ra mắt trong gia đình bà. Ck bà đã loại bỏ đi theo cô nghệ sĩ chơi violin nổi tiếng khiến bà đau đớn và trở buộc phải ghét violin, ghét loại gọi là âm nhạc. Vị vậy cơ mà bà nỡ vô tình phá hỏng mong mơ âm nhạc của cậu đàn ông để cậu lại trở về sống lầm lũi như trước đó ư?

Cậu nhà bị mù từ bỏ nhỏ. Cậu đã những lần vai trung phong sự cùng với tôi về cuộc sống thường ngày xưa kia. Khi chưa tồn tại tôi, cậu lặng lẽ, đơn độc biết bao! Không bạn bè, không vui chơi, ko dám bước chân ra khỏi nhà khi không tồn tại ba mẹ… Cậu mặc cảm, trường đoản cú ti, luôn nương tựa vào người khác. Cho đến một ngày, vô tình nghe thấy tiếng lũ violin mặt tai, cậu khao khát tất cả một cây đàn. Nhiều lần như vậy, chả biết từ đâu, niềm đam mê music đã trỗi dậy trong tâm địa hồn nhỏ dại bé của cậu. Từ lúc tôi mang lại với cậu, phần đa thứ đã đổi thay hoàn toàn. Âm nhạc với cậu là từ song tai, nhưng hơn hết là trường đoản cú trái tim. Cậu sẽ học chơi đàn với hai con mắt mù lòa cùng niềm thán phục của giáo viên dạy nhạc. Từng đầu ngón tay khẽ lướt gậy qua size đàn, cậu vẫn cảm nhận âm nhạc bằng tình yêu, niềm say mê. Cậu thừa yêu âm nhạc!

Và rồi, bà biết đấy, cậu nhà đã mở lòng với cuộc sống. Cậu đòi đi học, đòi đi chơi, đòi được giao lưu, tiếp xúc với mọi người. Một trong những phần cậu ý muốn khoe bản thân biết nghịch đàn, và một phần là vị sự tác động ảnh hưởng của music với chổ chính giữa hồn cậu. Âm nhạc ư? Nó không chỉ là thứ ra đời để giải trí, ngoài ra làm đổi khác cuộc sống của tất cả một bé người. Chính tôi - vật dụng nhạc cụ đại diện thay mặt cho music đã vươn lên là một cậu bé bỏng lầm lũi trở thành người dân có ước mơ, hoài bão. Bà có biết cậu đã mong mơ phát triển thành một nghệ sĩ chơi violin tài ba không?

Vậy là bà đã hiểu sự lay rượu cồn của âm nhạc tới mỗi bé người như thế nào. Cậu đàn ông bé nhỏ dại của bà là minh chứng ví dụ cho điều đó. Trọng tâm hồn cậu trong sạch hơn, lạc quan hơn, cậu sống có mục đích hơn. Cậu mong mỏi đi học, hy vọng được nghịch với bạn bè, bao gồm nhiều đồng đội yêu mến. Cậu đã vứt hết cái mặc cảm của cuộc sống đen buổi tối trước kia. Ấy là khi âm nhạc lên ngôi. Âm nhạc quá quan trọng, quá quan trọng với cậu. Nó mang lại một chân mây mới, một quả đât mới - trái đất của ánh sáng, của các thăng hoa nhưng mà cậu đã quan sát thấy chưa hẳn bằng song mắt. Tương lai vẫn đến, thử tưởng tượng một cậu bé bỏng có cái tên Vĩ Phong tự tôn đứng trên sảnh khấu, mải miết theo số đông nốt nhạc cao ráo và rong ruổi cùng sự tán thưởng của khán giả - thứ cơ mà bà không đem đến được, cha cậu cũng không đem đến được.

Đó chẳng phải là một trong điều diệu kì ư?

Và bà chẳng phải sẽ tương đối hạnh phúc và tự hào ư?

Vậy mà tại sao bà nỡ cấm đàn ông mình chơi nhạc vì chưng một lẽ vượt ư là cá nhân. Tuy nhiên bà tất cả biết, mỗi lúc bà ra khỏi nhà là cậu chủ vẫn lén lôi tôi ra, kéo lên phần đông nốt nhạc bình yên, thả hồn mình vào phần đa giai điệu trong veo. Để rồi mỗi lần bà về, cậu cuống lên vứt tôi vào xó, tựa như các gì bà đã làm với tôi - đập tôi ko thương tiếc để bà không phát hiện. Sau những lần ném tôi như vậy, cậu lại sà vào nơi tôi, ôm tôi vào lòng, thổn thức với phần nhiều tiếng mức trong đau đớn. Còn tôi, sau số đông trận bầm dập vì chưng bụi bặm, bởi tình thương, sự nâng niu, trân trọng của cậu chủ, tôi vẫn sống như hôm nay.

Xem thêm: Xem Nhiều 10/2021 # Top Tướng Ad Mạnh Nhất Mùa 6, Tướng Ad Mạnh Nhất Mùa 6

Bà chủ đáng kính! Chẳng nhẽ bà muốn cuộc sống đời thường của đàn ông mình trở về việc lầm lũi thời trước sao? Chẳng nhẽ bà ước ao cậu bé bỏng đầy mơ ước và ước mơ kia đề nghị từ giã âm nhạc, từ vứt những tiếng lũ đã làm cho cậu tự tin như ngày bây giờ sao? Bà thiệt vô trung tâm và độc ác quá! Âm nhạc một khi vẫn là cuộc sống thường ngày của con người thì khó hoàn toàn có thể kéo nó ra khỏi họ.

Vì vậy, tôi mong mỏi bà sau khi đọc bức thư này, hãy gạt đi số đông nỗi buồn cá nhân mà nghĩ về nam nhi mình, về tương lai tươi tắn mà cậu đang hướng đến. Tôi rất mong có một sự biến hóa tốt đẹp.

Bài viết liên quan