Truyện Mối Tình Hoa Hồng Xanh

Share:
Hơn 10 năm sau.Cuối mon 5, khung trời mùa hạ xanh ngăn ngắt.

Bạn đang đọc: Truyện mối tình hoa hồng xanh

Ve sầu kêu ve ve trênsân ngôi trường đỏ rực màu sắc hoa phượng. Hôm nay là lễ bế giảng. Bỏ mặc tiếng xe cộ ồn ào ở ngoài đường phố vọng vào, sảnh trường vẫn yên lặng kì lạ.Cúc ngồi yên ổn trong lớp, chúng ta ai nấy cũng im thin thít chăm chú. Toàn bộ vừa ở xung quanh sân ngôi trường dự lễ bế giảng. Giờ đồng hồ đây, trong lớp chỉ còn tiếng côgiáo đã dặn dò các học trò cố gắng ôn tập chịu khó và chấm dứt haikì thi khủng trước mắt. Rồi cô chúc cả lớp thành công. Giọng cô nghẹnngào, cả lớp cũng có khá nhiều đứa sụt sịt. Rồi không ai bảo ai, tất cả ùalên ôm chầm mang cô nhưng khóc, đứa nức nở, đứa sụt sịt:-Cô ơi, bọn chúng em bắt buộc xa cô rồi!-Cô ơi,cô ở lại táo bạo khỏe..-Cô ơi, cô hãy nhờ rằng chúng em nhé!-Cô ơi…Từng khuôn mặt thút thít rơm rớm nước mắt, khuôn mặt nào cũng thânquen, mỗi gương mặt một cá tính. Đã tía năm quản lý nhiệm lớp, cô đã quen thuộc và lắp bó cùng với bao trò tinh nghịch, bao kỉ niệm vui buồn. Nhìnnhững đôi mắt đỏ hoe, cô mỉm cười dù cho giọng cô cũng nghẹn ngào:-Đừng khóc nữa những em! trong tương lai dù làm cho gì, những em nhớ trở về viếng thăm cô là được. Cô tin, độc nhất định chúng ta sẽ thành công.Cả lớp, vẫn sụt sịt tuy vậy đã tươi tỉnh hơn, kéo nhau ra sân trườngchụp ảnh. Cô nhà nhiệm đứng giữa, cả lớp xếp mặt hàng đứng trước căn phònghọc thân thuộc . Bên trên đầu, từng chùm từng chùm phượng vĩ đỏ rực vẫn đong mang theo gió, thả đa số cánh hoa mỏng manh xuống sảnh trường. Bởi lăngtím lung linh như giọt nước mắt. Rất nhiều tia nắng nóng hạ lung linh, rung lênkhe khẽ trong gió.* * *Thế rồi thời hạn cứ vùn vụt trôi đi. Kì thi đại học đã qua. Tấm ảnhcả lớp chụp phổ biến hôm bế giảng bây giờ được cài trong quyển anbum đặttrên đầu gối Cúc. Tiếng đây, hai kì thi bự đã hoàn thành, với nó vẫn ngồi trên chuyến xe khách về quê, tai treo phôn, lật giở cuốn anbum. Thỉnhthoảng loại xe lại nẩy lên làm du khách trên xe cộ nghiêng ngả. Cúc gậpcuốn anbum lại đựng vào tía lô rồi tựa bản thân vào lưng ghế, chú ý ra cửakính. Phong cảnh hai mặt đường cứ vùn vụt hạ thấp phía sau như mong đưatâm trí Cúc về bên với những xa xưa cũ đang qua. Thời thơ ấu của Cúc đã ở lại vị trí này.Chiếc xe khách ngừng lại, thả nó xuống đầu làng. Đã hai năm rồi nó mới quay trở về làng quê im bình này. Còn một quãng xa nữa mới đến đơn vị ôngnhưng nó vẫn ra quyết định đi bộ. Xóm cũ không biến hóa gì nhiều. Cây gạovẫn đứng đơn nhất đầu làng, lá xanh um bên trên ngọn cây cao vút. Nhị bênđường là hai váy đầm rộng, hoa bèo bao phủ tím ngắt, lũy tre xanh rì rào tronggió. Thiệt trong lành và mát mẻ. Cúc thấy trong trái tim thanh thản. So vớilần quay trở lại trước, lần này nó vẫn tìm lại được cảm hứng yên bình.Một thời điểm sau, Cúc đứng trước một cánh cổng mộc mộc rêu mốc thếch khéphờ vào ngõ nhỏ. Bên ông đấy. Hai năm ngoái nó sẽ trở về đây một lầnchỉ trong vòng một tuần cùng với anh chị em bác Tâm. Nó sinh hoạt với gia đình báctừ năm lên tám.Đẩy cánh cổng bước vào, Cúc thấy xúc động. Đã lâu nó bắt đầu trở về. Cổng vào là 1 trong lối đi nhỏ lát xi nằm bên dưới giàn bầu mát rượi, hai bên trồngtoàn mười giờ với loa kèn đỏ rực. Mảnh vườn rộng, cây xoài ngả láng râmmát xuống dòng sân con. Cúc chứa tiếng gọi:-Ông ơi!Ông trường đoản cú trong đơn vị vội bước ra, dáng bạn cao gầy, khuôn mặt nhân hậu từ, chòm râu tệ bạc rung rung xúc động:-Cháu vẫn về rồi?-Cháu chào ông ạ! cháu đã về rồi đây. – Cúc mỉm cười.-Cháu đi đường bao gồm mệt không? Mau vào trong nhà nghỉ đi cháu!Trút quăng quật cái tía lô nặng trĩu trịch mang sau lưng, Cúc chạng dài bạn trêntấm phản mộc mát rượi. Ông vào buồng lôi ra một chiếc quạt định nhảy lên đến nó. Cúc gấp đỡ lấy:-Ông cứ nhằm tự con cháu ông ạ!-Cháu cứ nghỉ ngơi đi mang đến đỡ mệt. Từ tp hà nội về đây còn gì. Cứ nằm nghỉ đi. Ông ra có tác dụng nốt tí việc.Trong đơn vị lại trở phải tĩnh lặng. Chỉ với tiếng cây quạt sản phẩm ù ù nhènhẹ xua đi dòng oi bức mùa hè. Cúc nằm một ít cho ráo những giọt mồ hôi rồi nhótra bên cạnh bếp. Ông vẫn nấu cơm. Đĩa rau xanh luộc đang bắc ra, chảo cá sôi rantrên nhà bếp lửa, mỡ phun lách tách. Nó tranh ngồi rán rứa ông nhưng lại khôngđược, đành vui vẻ giúp ông bày bát đĩa. Bữa trưa hôm ấy, căn nhà nhỏ vốn yên ổn tĩnh trở đề nghị vui vẻ ồn ào hơn vì chưng những tiếng trò chuyện vui vẻgiữa người ông với cô con cháu gái. Ông hỏi Cúc về thực trạng thi cử, về giađình chưng Tâm…, đủ sản phẩm công nghệ chuyện. Ông sống 1 mình ở quê. Bác bỏ Tâm công tác làm việc ở tỉnh khác, mong muốn đón ông về ở mà lại ông không chịu đựng dù mọi người đã cốthuyết phục bởi mọi cách, đành lắp cho ông cái điện thoại cảm ứng thông minh bàn để tiệnliên lạc.

Xem thêm: Top 10 Nhà Sách Thành Phố Hồ Chí Minh, Hệ Thống Nhà Sách

Người già có rất nhiều lí bởi vì riêng, và có lí do không một ai biếtđược. Vậy là từ bỏ ngày cha mẹ Cúc mất, ông ở lại sống 1 mình coi sóc căn nhà cùng mảnh vườn. Cũng may là bao gồm bà nhỏ hàng làng quây quần buộc phải đỡ hiu quạnh.Ăn cơm, rửa chén bát và vệ sinh mọi sản phẩm công nghệ xong, ông bảo Cúc đi ngủ trưa. Cúc vâng, nhưng nằm được một thời gian lại thơ thẩn ra ngoài. Sân bên giữa trưahè nắng nhưng mà vẫn râm mát do núp bên dưới giàn dây leo chằng chịt. Bầu và mướpsai thời điểm lỉu. Thiên lý quấn quít, các chùm hoa năm cánh greed color nontỏa mùi hương thơm nữ tính man mác. Bể hoa góc sân thuôn lắm , trồngmột vài ba loại cây cảnh thanh nhã. Cây ngọc anh hoa nở white muốt, dướigốc xùm xòa các cái lá địa lan to lớn bản. Hoa nhài sum sê trên khía cạnh đất. Kế bên vườn vô cùng rộng, trồng nhiều chuối. Ở tầng cao hơn thì có các loạicây ăn uống quả: xoài, nhãn, khế, ổi,..vài cây đã tất cả trái sai dịp lỉu, quảthực là 1 trong khu sân vườn đầy hấp dẫn. Bên dưới chân , những các loại cỏ ưa láng trải ra như tấm đệm mát rượi greed color sẫm, lô xô vài cụm gừng, riềng…Khuvườn có trật tự mà lại như hoang dã.Cúc cách sang quần thể vườn cạnh bên khuất sau hàng rào râm bụt. Mặt hàng râmbụt cao, đậy ló phần đa búp hoa red color chúc xuống như lồng đèn, hồi bé Cúc và lũ trẻ bé thường hái nhằm hút mang mật, khuất sau nó là cả một nạm giớirộng béo và hoang dại. Vườn rộng, nhìn sơ qua là biết đã lâu ko đượcchăm sóc, chứa chan trong ánh nắng, là thiên con đường của dây leo với cỏdại. Chúng tràn ngập khắp vườn, leo lên cả hầu như thân cây cao, bò lấp hết các lối đi cũ, thậm chí ập vào cả miếng sân xi măng rêu xanh lè giữavườn.Tọa lạc trên nền xi măng là 1 ngôi nhà quen thuộc. Ngôi nhà khônglớn lắm, kiểu dáng khác biệt so với số đông ngôi đơn vị thường thấy. Phương diện tiền và mặt hậu đều phải sở hữu cửa béo trổ ra. Bao bọc hiên công ty là hàng cầu thang gỗ trước kia bao gồm màu nâu gụ chạm trổ rất đẹp mắt, nhưng mà đã giờ đã bội bạc vì mưagió và thời gian. Ngôi nhà thân quen với Cúc vị đây đó là nơi nó ởkhi còn nhỏ, cùng rất ông và bố mẹ. Cánh cửa gỗ đóng im ỉm, ổ khóa cũngđầy các bụi. Góc sảnh kia, số đông luống hoa tươi thắm trước kia người mẹ Cúctrồng hiện nay đã tàn lụi hết, không hề dấu tích gì ngoại trừ đám cỏ um tùm. Chỉ tất cả tấm ván ghế chao treo dưới gốc cây xoài khủng là còn nguyên khôngbị rêu mốc, trên tủ một lớp lá dày. Nhìn cảnh quan tiêu điều, tronglòng Cúc dâng tràn cảm xúc xót xa. Cơ mà nó không trách ông đã quăng quật bêkhu vườn, chỗ này có vô số kỉ niệm.Nó nhớ hồi nhỏ, từng buổi chiều đi học về phần đông chạy thẳng ra vườn cửa hoa,ngửi mùi mùi thơm ngát và chạm mặt ngay mẹ ở đó. Ngày nào cũng vậy, cứ vàogiờ ấy là bà bầu lại ra lúi húi chăm sóc vun xới, trông bà mẹ còn đẹp lung linh hơn cảhoa nữa. Bao gồm lần Cúc nói với chị em điều ấy, bà mẹ cười khôn xiết dịu dàng, trêu lạinó:-Còn bé nhỏ mà đang biết nịnh chị em rồi nhé!Bố thì ko phản đối điều này mà còn a dua vào với nó, cho tới khi mẹđỏ mặt chịu đựng nhận new thôi. Bố vui tính lắm, tía hay phát âm những bài thơ tựsáng tác cho các bạn nghe, gồm những bài nghe thật vui, mẹ và ông cườinghiêng ngả, Cúc cũng cười cợt theo cho dù thường là nó chẳng phát âm gì. Tía Cúc là giáo viên trường làng, thường tuyệt chở nó cho trường đùa với những anhchị mập lớp cha dạy. Vào kí ức ấu thơ của Cúc, mẹ rất hiền, không baogiờ đánh mắng nó nặng lời. Cha thì ngặt nghèo hơn tuy nhiên không bao giờlàm nó nên sợ hãi. Anh chị em nó lúc nào thì cũng vui vẻ và đầy ắp giờ đồng hồ cười.Nhưng cuộc sống thường ngày hạnh phúc chỉ kéo dài cho đến năm nó bảy tuổi. Phụ huynh mất đi, không có cả mang lại ngôi mộ. Đêm ấy bão lớn, cái sông dâng cao hung ác với bất kỳ ai ở gần nó. “Bị đồng minh cuốn.” bạn ta nói với nó như vậy,không gì hơn, mặc dù rằng có ai đó vướng mắc rằng hai bạn họ nửa đêm ra sông có tác dụng gì. Nó cứ câm lặng thờ thẫn suốt nửa năm ròng, cho tới khi chưng Tâm,bác ruột của chính nó đón về sống cùng gia đình bác tại 1 tỉnh nơi chưng công tác,cách xa quê cũ. Qua thời gian, sự quan tâm âu yếm tận tình của mọingười đã hỗ trợ nỗi nhức nguôi bớt trong tâm đứa trẻ. Cúc từ từ lấy lạiđược sự tươi tỉnh giấc hồn nhiên, và mang đến giờ thì có vẻ như như nỗi đau như mộtchiếc hố sâu đã làm được lấp kín không còn dấu tích trên khuôn mặt hay tươicười của nó. Cúc nỗ lực không nghĩ nhiều về chuyện này nữa, nó nghĩmình đã vượt qua được.Cúc bước lại gần cái xích đu, gạt khỏe khoắn bỏ những chiếc lá khô xuốngđất rồi ấn thử. Vẫn tồn tại rất chắc chắn rằng và không bẩn sẽ. Nó ngồi xuống, đu đưanhè nhẹ, xúc cảm thật cạnh tranh tả. Lân cận Cúc, lấp ló trong bụi câylà những nhành hoa hồng ngu xen lẫn bìm bìm tím nhạt. Cái cây cao, mộtcái giếng đã trở nên đậy bí mật lại bởi nắp xi-măng ẩn phía bên trong làm nền chonhững dây lá vươn lên quấn quýt. Nắng nóng hè như đổ lửa tuy thế không ảnhhưởng gì cho tới bóng non trong vườn. Cúc ngả lưng, tựa hẳn vào gai dâythừng, đôi mắt lim dim tận hưởng sự mát mẻ. Thật dễ chịu, cảm hứng yên bìnhvà thân nằm trong ru nó vào giấc ngủ.Trong giấc mơ, nó thấy các bông hồng xòe cánh lớn, hoa nở đỏ rực.Khắp vườn đông đảo đóa hoa lại nở ra bùng cháy từ những cái cây tàn lụi đãđược hồi sinh. Mọi mầm xanh vươn hết sức nhanh, ánh sáng lấp lánh trêntừng đóa hoa, từng loại lá. Cái giếng mở rộng, làn nước trong thế lấplánh, một thiên thần đang vầy nước, nước phun tung tóe, phun cả vào ngườinó, làm cho viên đá thủy tinh trên gai dây tệ bạc nó vẫn đeo trở yêu cầu sángchói lóa mắt.Cúc mở đôi mắt rồi nhanh chóng nhắm tịt lại, tảo đi địa điểm khác. Ánh nắng nóng mặttrời xuyên thẳng qua kẽ lá đang chiếu thẳng vào mặt nó. Cúc liếc xuống chiếcđiện thoại cầm tay vừa lôi ra trong túi quần, chiếc điện thoại này vốnlà của anh họ con bác Tâm khi thay smartphone đã mang đến nó, đã cha giờchiều. Nó ngồi thẳng dậy, mệt mỏi vươn vai. Lưu giữ tới niềm mơ ước vừa rồi, nóliếc sang dòng giếng. Hầu hết thứ vẫn thế, cái giếng ẩn trong vết mờ do bụi rậm. Nhữngđóa hồng và bìm bìm tím lấp ló trong greed color của lá.* * *

Bài viết liên quan